TÂM THƯ CỦA BỐ
Sài gòn ngày 03/04/2022
Hổ Con của Bố!
Đây là cái tên mà bố đã gọi con ngay từ khi con còn chưa hình thành trong bụng mẹ con. Hôm nay Bố viết những dòng này không phải chỉ cho con sau này mà còn cho chính Bố sau này nữa. Mấy hôm nay xã hội đang tràn lan một tin tức về một thanh niên mới học lớp 12 đã nhảy lầu tự tử vì áp lực việc học và cuộc sống gia đình. Bố cũng bận nên cũng chưa kịp coi đầu đuôi tin tức thế nào nhưng xem qua một vài hình ảnh và clip trên mạng xã hội tự dưng sao lòng Bố thấy nhói và nhiều cảm xúc nên Bố tranh thủ viết lên những dòng tâm thư này cho con và cho Bố. Có lẽ Bố biết vì sao khi Bố nhìn thấy, nghe thấy sự việc đó Bố lại có nhiều cảm xúc như thế, bởi lẽ hồi xưa trước khi làm Bố thì Bố cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như cậu thanh niên đó. Ông Bà con là người xuất thân từ những người nông dân chân lấm tay bùn, cả tuổi thanh xuân gắn liền với việc đồng áng, đến năm 30 tuổi Ông bà con mới bỏ xa quê hương để đi tha lương cầu thực là vào tới Sài Gòn này đây. Cũng chính vì tuổi thanh xuân vất vả, khổ cực và không muốn Bố sau này cũng sẽ bước đi lại những bước đi đó nên Ông Bà con đã không ngừng nhồi nhét vào đầu Bố tất cả những gì có thể giúp Bố hiểu ra việc học là con đường duy nhất thoát nghèo và phải trưởng thành từ rất sớm. Bố biết Ông Bà cũng chỉ mong muốn những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với Bố trong tương lai mà thôi, tuy nhiên những điều đó lại vô tình làm mất đi tuổi thơ của Bố con ạ. Bố đã không có tuổi thơ, không có những người bạn, không biết nụ cười là thế nào, không biết đến những trò chơi mà đáng lẽ ở lứa tuổi đó đứa trẻ nào cũng biết. Tuổi thơ của Bố chỉ gắn liền với những lần Ông Bà con cãi nhau là Bố trở thành trọng tài, Tuổi thơ của Bố gắn liền với những người bạn của Ông Bà con, gắn liền với những câu chuyện kinh nghiệm của các bậc tiền bối đi trước của Ông Bà con. Tất cả đều dồn vào tuổi thơ của Bố khiến cho tóc Bố đã bạc trắng năm bố 13 tuổi. Bố biết Ông Bà con cũng chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất đến với Bố nhưng có lẽ đó chưa phải là cách tốt nhất mà Ông Bà con đã dành cho Bố. Mãi sau này khi lớn thêm chút Bố đã nhận ra rằng Ông Bà đã giáo dục Bố theo một cách hơi sai sai, tuy rằng cùng hướng đến mọt kết quả tốt nhưng Ông Bà con lại chỉ chọn được cách đó để hướng dẫn Bố. Bố nói lên không phải để trách móc Ông Bà nhưng để tự nhắc bản thân Bố rằng sau này khi con chào đời Bố cũng sẽ phải làm điều tương tự mà Ông Bà con đã làm là giáo dục con. Bố tự viết lên tâm thư này để nhắc nhở bản thân Bố sau này khi giáo dục con Bố cần phải học rất nhiều thứ và phải xem xét rất nhiều phương án để chọn ra cách giáo dục con hiệu quả nhất, mang lại cho con những điều tốt đẹp nhất và hạn chế lấy đi tuổi thơ của con nhất. Bố không biết Bố có đủ khôn ngoan để làm điều đó không nhưng Bố hy vọng Bố sẽ cố gắng hết sức và Bố cũng cần sự cộng tác của con nữa Hổ Con ạ!
Bố mong rằng sau này khi con chào đời không chỉ lúc nhìn con Ngoan Bố mới vui mà ngay cả khi con bướng bỉnh không nghe lời Bố cũng sẽ vui. Tại sao lại thế? Tại vì khi con bướng bỉnh không nghe lời thì con cũng phải nghĩ đến cảm xúc và tình yêu của Bố dành cho con mà bướng bỉnh con nhé. Bố luôn cho rằng suy nghĩ của Bố sẽ không như Ông bà con, sẽ thoáng hơn và dạy con sẽ tốt hơn. Nhưng chẳng nói trước được điều gì con ạ, bây giờ Bố có thể nghĩ được thế nhưng sau này không biết Bố còn nghĩ được nữa không vì vậy viết tâm thư này cũng là để sau này Bố tự nhắc nhở bản thân bố về ngày hôm nay, về cảm xúc này khi Bố vẫn đang ngóng chờ con từng ngày ra đời và nỗi lo lắng không biết Bố có hoàn thành tốt việc giáo dục con hay không. Sinh con ra thì dễ nhưng dạy con nên người thì khó, sinh con ra chỉ 9 tháng 10 ngày nhưng dạy con nên người thì cả một quãng đời còn lại của Bố cơ. Bố lo lắng lắm nếu sau này Bố không dạy con nên người được thì Bố sẽ tự trách bản thân mình lắm. Bố vẫn tự nhủ với lòng rằng “ Sinh con ra không dạy được con là lỗi ở Bố Mẹ “ Bố hy vọng rằng sau này khi con đọc được tâm thư của Bố con hãy cộng tác với Bố để Bố có thể hoàn thành trách nhiệm dạy dỗ con nhé!
Sau này mỗi ngày lớn lên của con sẽ lại là mỗi ngày Bố lo thêm một tí, bởi lẽ mỗi ngày suy nghĩ của con sẽ pát triển lên một chút, các mối quan hệ, những người con gặp, những việc con tiếp xúc sẽ chi phối và phân tán sự giáo dục của Bố đối với con, lúc đó chắc chắn mỗi ngày trôi qua sự khác nhau về suy nghĩ của Bố và Con sẽ ngày một lớn và không thể tránh khỏi những lúc xung đột. Tuy nhiên con ạ, dù thế nào Bố cũng mong con hãy bình tĩnh và nhớ về nhwungx kỉ niệm của Con và Bố Mẹ, hãy nhìn những việc Bố Mẹ đã làm cho con mà suy nghĩ, đừng vì một chút suy nghĩ ích kỷ hay bồng bột mà làm việc gì không hay không tốt con nhé. Dù con có thế nào thì vẫn luôn có Bố bảo vệ con, hãy thẳng thắn nói với Bố những điều con muốn nói và chia sẻ với Bố những điều con uất ức con nhé, có như thế cảm xúc mới không lấn át lý trí của con được. Bố hy vọng con càng lớn càng có thêm trí tuệ nhưng cũng có thêm sự đồng cảm, thấu hiểu và tình yêu thương với Bố Mẹ.
Bố yêu và mong con chào đời! Hổ Con của Bố!